The best damn Avril site in VN
Chào mừng bạn đến với 4rum Avrilvn.com - The best damn Avril's Fansite in VN!

Bạn chưa đăng nhập hoặc chưa đăng ký làm thành viên, vì vậy bạn chỉ có thể xem các bài viết mà không thể gửi bài trả lời, đặt câu hỏi hoặc tham gia nhiều hoạt động khác trên diễn đàn.

Hãy đăng nhập hoặc đăng ký ngay để được hưởng mọi quyền lợi của thành viên!

Chúc bạn một ngày tốt lành!
The best damn Avril site in VN
Chào mừng bạn đến với 4rum Avrilvn.com - The best damn Avril's Fansite in VN!

Bạn chưa đăng nhập hoặc chưa đăng ký làm thành viên, vì vậy bạn chỉ có thể xem các bài viết mà không thể gửi bài trả lời, đặt câu hỏi hoặc tham gia nhiều hoạt động khác trên diễn đàn.

Hãy đăng nhập hoặc đăng ký ngay để được hưởng mọi quyền lợi của thành viên!

Chúc bạn một ngày tốt lành!
The best damn Avril site in VN
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

The best damn Avril site in VN


 
Trang ChínhTrang Chính  GalleryGallery  Nội quy 4rum  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng Nhập  

 

Lotus

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giả Thông điệp
Mr Lonely
Loyal Fan
Loyal Fan
Mr Lonely

Nam
Tổng số bài gửi : 1895
Đến từ : TPHCM
Tâm trạng : Chẳng biết nữa
Thú cưng : Lotus Yociexp30
Thanked : 2
Points : 18652
Ngày tham gia : 08/09/2008

Lotus Vide
Bài gửiTiêu đề: Lotus   Lotus EmptyFri Jul 03, 2009 5:42 pm

Lotus - Kì 1: Cuộc gặp gỡ kì lạ



Theo Kênh 14

Bỗng một ngày hè, trong quán ăn nơi Liên làm part time, mẹ của Trung - bạn trai Liên tìm đến. Và với gương mặt lạnh lùng, bà đề nghị một cuộc gặp gỡ với cô...

Lotus Butchi [N]ắng (tổng hợp)

… Tôi đang ngồi đây. Trước mặt bác ấy. Trong cửa hàng ăn mà tôi làm part time. Không thể tin được.
- Vậy ra cháu là Liên?
- Dạ.. - Tôi dè dặt.
- Cháu là bạn của Trung?
- Dạ.
- Vậy tan ca làm cháu có thể cùng bác đến chỗ này được không?
- Cháu... Dạ vâng ạ.
- Vậy 11 giờ bác quay lại đón cháu. Chào cháu.
Nói xong, bác ấy cầm túi lên và đi. Không biết bác có nghe được câu chào lí nhí của tôi không nữa.


Lotus Aaa090628tsava




Nỗi sợ tưởng tượng

Tôi mang đĩa Combo 7 cho khách mà đầu óc cứ ong ong cả lên. Phần vì bất ngờ, phần vì lo lắng, phần vì sợ hãi nữa. Mồ hôi bắt đầu túa ra trên trán, tôi có thể nghe tiếng tim mình đập thình thịch, và cảm thấy nhiệt độ cơ thể mỗi lúc càng tăng lên dù trong quán đang là 18 độ. Tay tôi bắt đầu run run, suýt nữa thì làm ly Pepsi tràn cả ra ngoài.
- Ơ chị gọi Combo 1 em ơi.
- …
- Này, không nghe thấy gì à?
Tôi giật mình, định thần lại và cố gắng nhớ xem khách hàng vừa nói gì. Chết tiệt, đầu óc tôi vừa bay đi đâu không biết. Tôi luống cuống, đứng sững một chỗ và nhìn khách hàng trong vô vọng.
- Dạ em xin lỗi, bọn em sẽ đổi cho chị ngay ạ.
Một đứa bạn cùng làm chạy đến chỗ tôi, nhanh tay bưng đĩa Combo 7 và ra hiệu cho tôi đi về phía phòng Staff. Đến nơi, tôi ngồi phịch xuống một cái ghế, úp mặt vào lòng bàn tay. Hình như cô bạn kia đã đem đồ ăn đi đổi cho khách rồi.

Tôi sợ. Giật mình ngay khi bác ấy bước vào cửa hàng, lại đi có một mình. Thắt bụng lại khi nghe bác ấy hỏi tên tôi với một chị trong cửa hàng. Và khi bác ấy tiến đến chỗ tôi, nói thật là tim tôi suýt nhảy ra khỏi lồng ngực. Tôi không thể nghĩ đến việc bác ấy sẽ đến tìm tôi trong hoàn cảnh này. Không, tôi còn chưa tưởng tượng đến việc bác ấy sẽ biết đến tôi như thế nào. Người tôi vẫn ran ran, và má tôi nóng bừng lên.

Qua những tấm ảnh Trung cho tôi xem, tôi biết bác ấy là người lạnh lùng và khó tính. Cuộc sống vật chất đầy đủ, công việc thành đạt, nhưng gia đình lại không hạnh phúc, nhiều khi Trung không dám tâm sự nhiều với mẹ, dù nhà chỉ có hai mẹ con. Dịp lễ tết, 8/3 hay Ngày của mẹ, tôi đều cùng Trung đi mua quà tặng bác ấy, nhưng Trung kể mẹ chỉ nhíu mày ngắm nghía, cười nhẹ, cám ơn rồi đặt món quà lên tủ kính hoặc loay hoay vào bếp cắm nếu là tặng hoa. Đôi khi tôi bắt Trung chủ động cởi mở với mẹ, nhưng Trung bảo ngay mẹ không thích thế đâu. Trung nói khi mẹ vui hoặc có hứng thú thì sẽ chủ động nói chuyện, còn không thì… thôi. Thi thoảng tôi hay hỏi bâng quơ giả sử mẹ Trung mà biết chuyện thì sao, hay có lẽ Trung nên giới thiệu tôi với mẹ trước khi “thảm cảnh” kia xảy ra… Trung chỉ ậm ừ rồi bỏ đấy. Nếu Trung biết chuyện hôm nay thì tôi sẽ bắt cậu ấy phải “đền” cho tôi như thế nào nhỉ? Trong trường hợp tôi còn được gặp Trung một lần nữa ấy!

… Dù sao thì tôi cũng đã ngồi trong xe của bác ấy rồi. Liệu bác ấy sẽ chở tôi đi đâu? Hic, hình ảnh Mẹ Ma nữ của Goo Jun Pyo tự nhiên xuất hiện trong đầu tôi. Có lẽ bác ấy sẽ nhốt tôi vào trong một phòng kho kín (!) để tôi sám hối và tự động rời xa Trung. Hoặc là bịt thuốc mê, nhét tôi vào một chiếc ô tô đen xì và… bắt cóc tôi đến một nơi xa lắc xa lơ nào đó. Hây dà, đó chỉ là phim Hàn thôi mà, ít ra thì ở Việt Nam tôi chưa nghe đến chuyện nào như thế. Hi vọng bác ấy sẽ chỉ đưa tôi đến một quán cà phê, thuyết giáo cho tôi một bài về tác hại của yêu đương ở thời điểm này, rồi thì phải tập trung vào học hành và năm sau thi Đại học… Ừ, chắc chỉ như vậy thôi. Nhỉ?

Sữa dừa, vani và trà gừng thơm

- Cháu ngồi đi. Màu nào mà cháu thích.
Tôi làm một động tác như là reo lên thích thú khi nhìn thấy bộ ghế sôpha, 4 chiếc ghế là 4 màu khác nhau này. Tôi ngồi xuống chiếc ghế màu đỏ, ngắm nhìn căn phòng. Có lẽ đây là nhà cũ của Trung, tôi đoán khi nhìn thấy ảnh hồi bé của cậu ấy vẫn được treo ở trên tường. Xinh trai thật đấy, hihi. Có cả ảnh của bác ấy. Bác rất đẹp, nét đẹp nghiêm nghị phảng phất một nỗi buồn khó tả.

- Chắc cháu đoán được đây là đâu phải không?
- À.. vâng ạ.
- Bây giờ cháu có thể vào bếp pha cho bác một cốc trà gừng được không? Ấm siêu tốc bác vừa đặt xong, giờ có lẽ đã sôi rồi đấy.
Tôi mỉm cười và vào căn bếp nhỏ. Bát đũa và đồ dùng vẫn sạch bong, có lẽ bác ấy hay đến đây. Căn hộ chung cư bé, nhưng khiến tôi thích hơn là ngôi nhà to đùng bây giờ mà mẹ con Trung đang ở. Loay hoay tìm hộp trà gừng, chọn một chiếc cốc ưng ý và pha trà. Tại sao giữa mùa hè nóng bức thế này mà bác ấy lại bảo tôi pha trà gừng nhỉ? Hừm, liệu trong tủ lạnh có thứ này không nhỉ…

- Thưa bác, trà đây ạ. Trà gừng rất nóng và cay, vì thế cháu có pha thêm một chút mật ong tìm thấy trong tủ lạnh. Cháu không muốn thêm đá, vì trà gừng chỉ ngon khi còn nóng.
Bác ấy nhìn tôi như dò xét điều gì, rồi nhấp một ngụm trà, và im lặng đọc báo. Không được làm phiền khi ai đó đang uống trà. Vì thế tôi cố gắng dồn sự tập trung vào những hoạ tiết trên giấy dán tường. Một lúc sau, bác ấy ngẩng lên và nói:
- Trong tủ lạnh có kem, cháu thích thì lấy mà ăn.
- Lúc nãy mở tủ cháu có thấy rồi ạ. Trung không thích ăn kem sữa dừa, vì thế chắc kem này là của bác. Chỉ còn một hộp thôi, hôm nay trời lại rất nóng nên cháu nghĩ lát nữa bác sẽ cần ăn đấy ạ. - Tôi nói một lèo và nhăn răng cười.
Lần này thì bác ấy còn nhìn tôi lâu hơn khi nãy, và tôi cảm giác như có một nụ cười thoáng qua trên gương mặt bác.
- Ừ thì thằng Trung có bao giờ về đây đâu mà mua kem vani cho nó (Ồ, như vậy là bác ấy cũng biết loại kem yêu thích của Trung mà!) Chỉ có bác thỉnh thoảng về đây nghỉ ngơi. Bác thích căn nhà này hơn. Ngôi nhà bây giờ chỉ để tiện cho Trung đi học thôi.
- Cháu cũng đoán vậy ạ.

- … Yên lặng quá nhỉ. Cháu bật ti vi lên hộ bác.
Hai bác cháu xem phim, thi thoảng trò chuyện với nhau. Bác ấy nói chuyện với tôi như với một người bạn của con trai mình vậy, chứ không phải là với, uhm, bạn gái của con trai mình. Tôi tự cười thầm chính tôi. Thế mà khi nãy tôi đã tưởng tượng ra bao chuyện bạo lực và kinh dị kìa.

Tôi và bác cứ ngồi xem phim như thế, đến giờ tôi học thêm thì bác bảo để bác đưa đi. Ôi trời, lớp học thêm này tôi học với Trung! Tôi luýnh quýnh xuống xe, bác ấy khép cửa ôtô lại hộ tôi và bỗng nói:
- Cám ơn cháu vì cốc trà gừng. Rất thơm.
Sực nhớ ra, tôi cúi xuống hỏi qua khe cửa:
- Dạ… Vậy cháu có được nói chuyện hay là… gặp Trung nữa không ạ?
- Bác có nói là không không nhỉ? - Bác ấy trả lời sau một thoáng nhìn tôi. - Chỉ có điều… cháu đừng kể cho Trung nghe là bác đã gặp cháu, vậy thôi.
- Ơ… dạ vâng ạ. Cháu chào bác.

Tôi nhìn theo chiếc ôtô đi xa dần, rồi vào lớp học, nơi Trung đang vẫy tay gọi tôi và toe toét cười.

“Không pha trà sen”

… Cứ như vậy, dần dần tôi quen với việc có một vị khách thường đến cửa hàng tôi làm, gọi một cốc Milo nhỏ và yên lặng ngồi đọc báo. Hmm… có lẽ tôi đã nên chọn làm part time ở một quán trà thì phù hợp hơn đấy nhỉ? ^^ Ngồi giữa những khách hàng trẻ tuổi và hơi ầm ĩ một tẹo, trông bác ấy vẫn rất đẹp và trang nhã. Lúc rỗi rãi, tôi lại lén nhìn bác, và… công nhận Trung giống mẹ thật đấy. Cậu ấy có những nét như con gái: lông mi cong, quầng mắt đen như đánh phấn, mọi khi tôi rất hay trêu Trung nhưng đến giờ mới biết đặc điểm đó từ đâu ra, hì. Dạo này Trung cũng kể về mẹ nhiều hơn, mẹ hay nói chuyện hơn, và đặc biệt là không bắt Trung pha trà mỗi tối nữa (lí do về sau tôi tìm hiểu được là bởi Trung pha trà quá tệ, tệ hơn tôi tỉ lần, haha). Nhưng đôi khi Trung lại hỏi tôi một câu kiểu như thế này, cũng làm tôi mấy lần bị hớ, phải vội lấp liếm:
- Này, tớ muốn tặng mẹ một đĩa nhạc, tự chọn bài rồi đem đi thu í. Liên có lời khuyên gì không? Chắc là nhạc cổ điển nhỉ?
- Mẹ Trung thích “Que sera, sera”
- Hờ.. sao Liên biết?
- Aaa… ơ… tớ đoán thế (nhăn răng cười trừ)

Trung gãi đầu, ngẩn ngơ một tẹo rồi lại cười tít. Phù, may là Trung không thừa hưởng sự tinh ý của mẹ. Nhưng nếu Trung biết hàng tuần tôi vẫn đến nhà cũ của Trung, pha trà gừng cho bác Thu (tôi vẫn thích “mẹ Trung” hay “bác ấy” hơn là gọi cả tên) thì sao nhỉ? Tôi cũng không biết định nghĩa “công việc” hàng tuần ấy như thế nào nữa. Bác ấy qua cửa hàng đón tôi, vẫn hệt như cái hôm đầu tôi gặp bác, rồi về căn nhà bé xinh kia. Bác ngồi đọc báo hoặc lướt web, tôi lặng lẽ bật “Que sera, sera” rồi pha trà. Trời nóng, tôi không muốn pha trà gừng, bác đồng ý cho tôi pha trà nhài, Atiso, thậm chí Lipton, Dilmah… miễn là “không pha trà sen” - thật là khó hiểu. Pha trà xong thì tôi có thể lấy kem vani trong tủ lạnh ra ăn (hihi), rồi ngồi làm bài tập. Dần dần, căn nhà đó dường như trở thành “ngôi nhà thứ hai” của tôi vậy. Tôi có thể biết chính xác đồ đạc nằm ở đâu, và còn được tự sắp xếp và đì zai đồ theo ý muốn của tôi. Đôi khi nói chuyện với bác, tôi có cảm giác như bác coi tôi là con gái vậy (!) Nhưng mà.. hơ hơ… tôi muốn làm con dâu bác cơ, thật đấy ^^

Que Sera, Sera,
Whatever will be, will be
The future's not ours to see
Que Sera, Sera
What will be, will be…


- Liên này… - Bác đặt cốc trà nhài xuống bàn, khẽ gọi tôi. Tôi gấp sách vở lại và ngước nhìn bác.
- Dạ?
- Bố mẹ cháu có nghiêm khắc không?
- À.. đôi lúc ạ. Ví dụ như hồi đầu cháu đi làm thêm chẳng hạn. Bố mẹ bảo cần tiền thì bố mẹ cho, nhưng cháu nói cháu muốn làm để lấy kinh nghiệm và nằng nặc đòi làm. Cuối cùng thì kết quả học tập vẫn tốt nên dần dần bố mẹ cũng cho ạ. Nói chung bố mẹ cháu thoải mái, và tin vào cháu.
- Bác định hỏi cháu chuyện làm thêm nhưng mà cháu kể luôn rồi…
- (cười trừ - ôi cái tật hay nói nhảm của tôi!!!)
- … Vậy cháu nghỉ làm được không?

Kì 2: Lời đề nghị kì lạ
Về Đầu Trang Go down
Mr Lonely
Loyal Fan
Loyal Fan
Mr Lonely

Nam
Tổng số bài gửi : 1895
Đến từ : TPHCM
Tâm trạng : Chẳng biết nữa
Thú cưng : Lotus Yociexp30
Thanked : 2
Points : 18652
Ngày tham gia : 08/09/2008

Lotus Vide
Bài gửiTiêu đề: Re: Lotus   Lotus EmptyFri Jul 03, 2009 5:45 pm

Lotus - Kì 2: Lời đề nghị kì lạ


Theo Kênh 14

Liên ngỡ ngàng trước lời đề nghị "Cháu hãy nghỉ làm đi" của mẹ Trung... Lại thêm một điều kì lạ nữa...

Lotus Butchi [N]ắng (tổng hợp)


- Ơ, dạ?

- Bác sắp mở một quán trà. Công việc cũng bớt bận rộn rồi, bác với một người bạn đồng nghiệp định mở quán cho vui. Liên đến phụ giúp bán hàng được không?

- Nhưng nếu làm thì cháu không nhận tiền lương đâu ạ

- Cái con bé này.. Không trả tiền lương theo tháng vậy. Bác bắt Liên phải đi làm đấy.

- Dạ vâng ạ. (Đúng là tôi hợp với làm part time ở một quán trà mà, hihi)



Lotus



“Lotus” khai trương vào ngày đầu tiên tôi (và Trung) nghỉ hè. Thức trà chính của quán là trà sen, vì thế quán có mái hiên, có sập gỗ, có một ao sen giả mênh mang gió. Thế nhưng lúc đặt tên, bác Thu cứ khăng khăng phải dùng tên Tiếng Anh, với lí do “quán sẽ thổi phong cách Tây vào hồn Việt!” ^^ Như vậy là Lotus phía ngoài là hiên, phía trong cũng có sập gỗ, nhưng có rèm và tranh trang trí như một quán café châu Âu xưa. Tôi sẽ mặc Tshirt và short đi bưng trà (sen) phục vụ khách, ôi… Ngày khai trương quán, tôi thử pha vài chén trà sen cho mọi người, trong đó có cả Trung - đã định thần sau phút bất ngờ khi thấy tôi ở quán của mẹ. Mọi người uống và đều khen ngon (thực ra là do nguyên liệu ngon chứ cũng không phải do tôi đâu ạ), duy chỉ có mẹ Trung vẫn không chịu uống trà sen. Lạ nhỉ?



Một buổi trưa ở quán, có mỗi hai đứa bán hàng, tôi liền pha hai chén trà sen. Trung uống thử, nhăn mặt vì đắng, rồi ăn vội mấy hạt mứt sen liền! Rồi cậu ấy trầm ngâm, cái mặt trẻ con lúc trầm ngâm nhìn buồn cười kinh khủng:

- Trà sen này có phải loại sen hái giống kiểu hồi xưa tớ với Liên đi hái ở Hồ Tây không?

- Ừ, nhưng mà hái xong rồi còn nhiều công đoạn mới ra được cái trà ở trong hộp gỗ này đấy. - Tôi vừa nói vừa mân mê hoa văn in nổi trên hộp đựng trà. - Bông sen đẫm sương nhé, được tách lấy phần hạt gạo rồi đem ướp. Người ta rải đều, một lớp trà, rồi một lớp gạo sen, cuối cùng phủ một lớp giấy bản lên. Ướp như vậy liên tục năm, sáu lần, mỗi lần ướp xong lại sấy khô rồi mới ướp tiếp… công phu lắm. Nhưng mà một ấm trà sen có thể uống hàng chục tuần trà mà vẫn thơm, vẫn ngọt.



Tôi nhắm mắt, hồi tưởng lại lúc được bà ngoại dạy ướp trà sen. Hồi ấy tôi còn bé tẹo, thèm một ngày lớn lên, trở thành một cô thiếu nữ, mỗi chiều chèo thuyền ra chọn những bông sen đang còn hé nụ, lén bỏ vào một dúm trà nhỏ. Sớm hôm sau khi ánh bình chưa chạm tới thì lại chèo thuyền ra lấy những dúm trà thơm hương sen sau một đêm dài, pha với nước trà hứng từ lá sen, trở thành thức trà đệ nhất. Mơ ước trong tôi được một lần thử cách ướp sen sớm độc đáo bậc nhất này đã bị dập tắt khi bà mất. Kí ức duy nhất của tôi về bà là những buổi sáng ngồi ướp trà. À, và cả cái tên Liên của tôi nữa…



Giật mình thoát khỏi dòng kí ức, má tôi chợt đỏ ửng khi thấy Trung đang ngồi ngắm tôi, nửa tò mò nửa trìu mến. Tôi luống cuống cầm chén trà lên uống, vị trà đắng nhưng thanh tao giúp tôi bình tâm trở lại. Trung cười lém lỉnh:

- Dạo này mẹ Trung hay nhắc tới Liên. Không ngờ hai bác cháu giấu tớ lâu thế. Làm tớ đau đầu suy nghĩ làm cách nào để giới thiệu Liên với mẹ.

- Xin lỗi Trung, tại mẹ Trung bắt tớ giữ bí mật. Hôm đầu bác tới tìm gặp, tớ cũng run lắm, haiz.

- Thế sao hai bác cháu bây giờ lại thân thiện thế? Mẹ tớ nổi tiếng lạnh lùng í!

- Có lẽ tại chén trà gừng tớ pha hôm đó chăng? Mẹ Trung khen trà ngon.

- CÁI GÌ CƠ? Trà gừng á???

- Uhh…

- Trời ơi! Mẹ tớ ghét trà gừng lắm, sao Liên lại pha trà gừng cho mẹ?

- Bác bảo tớ pha mà. Cốc trà gừng thêm chút mật ong, Liên còn nhớ rõ lắm.

- … Mẹ Trung ghét trà gừng, vì mẹ coi gừng biểu tượng cho sự nóng nảy, khó chịu… giống như bố Trung vậy…

- … Vậy tại sao bác lại bảo tớ pha trà gừng nhỉ? Thế mẹ Trung thích trà gì?



Hai tiếng “trà sen” vang lên làm tôi thẫn thờ. Tại sao mẹ Trung không bao giờ uống trà sen tôi pha vậy?



Duyên cớ để giao hoà



Hôm nay nắng to. Trời khá oi ả. Lotus vắng khách. Tôi ngồi nghe nhạc Yiruma, nghịch ngợm ngồi khâu một bông hoa sen chả rõ hình thù từ đống vải vụn. Mẹ Trung bước vào, tự rót một cốc nước đá, chọn một bàn hai người và ra hiệu cho tôi ngồi cùng.



- Liên có biết bốn nền văn hoá trà không?

- Dạ có ạ. Chanoyu của Nhật Bản, Kungfu tea của Trung Quốc, Panyaro của Triều Tiên và Trà Sen của Việt Nam ạ.

- Chắc cháu cũng biết bác thích trà sen nhất trong số đó chứ?

- Dạ vâng. Vì trà sen thi vị, thanh tao và hoà hợp nhất trong số bốn loại văn hoá trà. Nếu Chado (trà đạo) của Nhật thì quá yên lặng đậm chất thiền, Kungfu tea quá phức tạp và đề cao cái đẹp, Panyaro chỉ đơn giản phóng khoáng thì Trà Sen là hài hoà nhất ạ. Người ta ngồi ở sập gỗ, ngắm ao sen, trò chuyện và tôn trọng lẫn nhau. Hơn nữa, người Việt coi trọng nhất là tình nghĩa, vì thế Trà Sen còn là một triết lí ạ.

- Liên vẫn chưa sửa được thói hỏi một nói mười nhỉ.

- Dạ, hì hì.. (Hic!)

- Vậy thì đi pha cho bác một chén trà sen đi nào.



Tôi cười toe, đứng dậy đi pha và đặt chén trà xuống mời bác ấy. Nhấp một ngụm trà kèm một hạt mứt sen, bác hỏi tôi:

- Cháu có biết tại sao hôm đầu tiên gặp cháu, bác lại bảo cháu pha trà gừng không?

Tôi cười và lắc nhẹ đầu.

- Lúc đó bác đã đánh cược đấy. Cháu mà pha chán là bác không cho cháu gặp Trung nữa đâu (!) Thế nhưng chén trà đó quả thực rất ngon, rất thơm. Không hề nóng và cay như định kiến của bác về trà gừng.

- Vâng ạ. Trung cũng nói với cháu là bác thích trà sen, nhưng bác chưa bao giờ uống trà sen cháu pha, cho đến ngày hôm nay ạ.

- Ừ. Bác yêu trà sen đến nỗi chưa bao giờ uống một chén trà sen người khác pha… cho đến ngày hôm nay. Bởi vì hôm qua Trung kể cho bác về câu chuyện trà của cháu, về tuổi thơ gắn bó với đoá sen của cháu. Phải không.. Liên?

- … Thực sự là nhờ bác và Lotus, cháu mới trở lại được với những kỉ niệm thơ ấu ạ. Cháu cám ơn bác rất nhiều.

- Bác mới là người phải cảm ơn Liên. Người ta nói “Trà Sen là duyên cớ để giao hoà.” Cũng như cháu vậy, cháu là cái “duyên” để bác và Trung có thể hoà hợp với nhau. Cháu có tâm hồn rất đẹp, và thanh như hoa sen vậy.



Tôi và bác cùng cười trong không gian thoảng hương sen thơm ngát. Trong nụ cười của bác bỗng hiện nét thoáng buồn.







Một tuần, rồi hai tuần sau đó, tôi không thấy bác qua Lotus nữa. Trung cũng vậy, không gọi được, cũng không online.



Tuần thứ ba. Rỗi chả có việc gì làm, tôi ngồi ngắm mấy bông sen vải tự khâu. Từng cái một thì chả ra hình gì, nhưng sắp xếp lại và thêm vài mảnh vải xanh lá sen, trông “các em” í cũng đẹp phết. “Ding!” Tiếng chuông báo “You’ve got mail” từ lap, tôi mở hòm thư và đọc mail của Trung. Run run.


Lotus 53c090630tsava




“Liên à, tớ Trung đây. Tớ xin lỗi vì đã giấu Liên nhé. Cũng tại mẹ tớ không cho nói mà. Chính tớ là người nói cho mẹ về chỗ làm của Liên đấy. Hôm đó mẹ bày hết những món quà mà Liên và tớ mua tặng, mẹ tớ nói người như tớ không thể nào tự mua chúng được, hì hì. Tớ biết lúc đầu Liên sợ lắm, nhưng mà rồi tất cả đều ok đúng không? Tớ xin lỗi vì đã giấu Liên chuỵên đó, và cả chuyện này nữa:



Liên nhớ tầm 3 tuần trước, mẹ tớ đến uống trà sen của Liên chứ? Sau đó tớ và mẹ bay sang Sing luôn. Bác sĩ ở đây chẩn đoán mẹ tớ bị ung thư. Đừng lo lắng nhé, khối u không ác tính đâu, nhưng nếu không mổ ngay sẽ gây biến chứng. Đã sắp xếp hành lý hết rồi, nhưng hôm đó mẹ tớ cứ nhất quyết phải qua Lotus uống một chén trà sen của Liên, “để lấy may” í ^^ Bây giờ tớ đang ngồi ở phòng chờ bệnh viện, mẹ tớ ở trong phòng mổ rồi, chắc tầm 5’ nữa là ca mổ bắt đầu đấy. Tớ nghĩ mình phải nói cho Liên biết điều này…



Mẹ tớ rất quý Liên. Mẹ khen trà sen của Liên lắm.



Tớ cũng yêu trà sen. Yêu cả Liên nữa…”



5’. Đủ thời gian pha một chén trà sen.



Ngồi đúng cái chỗ 3 tuần trước tôi ngồi với bác, uống hết một chén trà. Hình ảnh mẹ Trung hiện lên, một người mẹ lạnh lùng ở vẻ bên ngoài, nhưng tâm hồn sâu sắc, đầy tinh tế và rất thương con. Hương sen lại ngát thơm trong Lotus, và tôi biết, chén trà hôm ấy sẽ đem lại may mắn cho bác mà…







Lotus, một chiều mưa. Có một cô bé ngồi ở quầy bán hàng, chăm chú vào cái lap và cặm cụi type, chốc lại nheo mắt cười long lanh. Vài vị khách ngồi một mình ngắm mưa và lắng nghe “River flows in you”, thi thoảng lại liếc nhìn cô bé ấy và cảm thấy vui lây. Lát sau, có hai người vào quán nhỏ. Một cậu bé mặt rất trẻ con, nụ cười luôn chực sẵn trên môi - sao mà giống cô bé ấy thế. Người phụ nữ đi cùng cậu ta mỉm cười, nụ cười lấn át đi nét mệt mỏi trên khuôn mặt. Khẽ khàng đặt tay lên vai cô bé, bác nói trìu mến:



- Liên, con pha cho bác một chén trà sen nhé…
Về Đầu Trang Go down

Lotus

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum: Bạn không có quyền trả lời bài viết
The best damn Avril site in VN :: Sáng Tạo :: Vườn văn thơ -
Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất